PHẦN THỨ BA: HƯỚNG DẪN MỘT CÁCH ĐẦY ĐỦ VÀ CỤ THỂ VỀ PHƯƠNG PHÁP “PHONG CHÂM”
Có biết bao nhiêu thí dụ để dẫn chúng về giá trị độc đáo vô song cũa các vị thuốc này, nhưng kể ra sẽ rườm lời. Tôi chỉ nhắc lại để các bạn lưu tâm đến mà thôi.
Và chỉ vì việc không chúng minh được một cách cụ thể như Tây y: Bệnh này vi trùng gì, tiêm chất gì diệt chúng được. Cơ thể người này thiếu chất gì, thừa chất gì để bổ sung hay loại bỏ, v.v... nên những kẻ ”bất lương“ đã dựa vào đây để bôi bác, dèm pha, hù dọa!
Từ thời cổ đại đến giờ, khởi thủy từ thuở ông Thần nông thử nghiệm trên các cây cỏ, côn trùng.. rồi thẩm định ra chất này hàn, vị kia nhiệt, chất này trị lành vết thương, chất nọ làm tan u, nhọt, v.v... rồi cứ thế nhiều nhà nghiên cứu, nhiều bậc danh y từ thế hệ này đến thế hệ khác, tìm tòi thêm,suy nghĩ thêm để hinh thành phương thuốc Đông y (thuốc bắc) mà ngày nay mọi người đều biết. Tất cả những thành quả vô cùng quý báu ây, không phải nhờ vào THÍ NGHIỆM mà dựa vào KINH NGHIỆM. Các bậc danh y của đông y khám bệnh định bệnh, không dựa vào soi,rọi, mổ xẻ, đo đếm như Tây y, mà chỉ dựa vào bắt mạch ở tay, nhìn ngừoi bệnh, hỏi người bệnh… rồi suy đoán ra bệnh. Phương pháp này có phần nào trừu tượng và ngày nay theo tôi nghĩ là ngày một mai một. Không phải các bậc lương y ngày nay không có óc suy tư, không có trí phán đoán mà là do họ không có được nhiều thì giò để học và thực hành. Từ đó ngày nay ta thấy có từ Đông Tây y kết hợp: Tây y khám, định bệnh, Đông y chữa. Cứ đà này theo tôi dự đoán chẳng bao lâu nữa không còn bao nhiêu thầy thuốc Đông y có khả năng bắt mạch kê toa nữa!
Tất cả những lời dẫn giải trên cho chúng ta thấy là: thuốc bắc, thuốc nam có được là nhờ vào kinh nghiệm. Thế thì tại sao phương pháp CHÂM ONG TRỊ BỆNH bằng nọc CON ONG MẬT cũng dựa vào kinh nghiệm lại không được chấp nhận? Không phải ở những phóng viên sôi nổi, không phải ở những người kém hiểu biết, thiếu óc phán đoán mà ngay cả những người có chức vụ cao. Có địa vị lớn trong ngành y, mỗi lần đề cập đến vấn đề này chỉ trả lời gọn lỏn một câu: “ hưa cho phép vì còn chờ nghiên cứu. ”Ai? Và bao giờ sẽ nghiên cứu? Qua mạng internet tôi thấy nói có Giáo sư Nguyễn năng An đã thử nghiệm trên chuột từ năm 1966-1970 với giống ong Apisarthron ở Đức. Và phải là những con ong từ 15 đến 40 ngày tuổi, khỏe mạnh, không có bệnh… Tôi xin được phép hỏi giáo sư: cuộc thử nghiệm ấy đi đến đâu rồi? Và tại sao, mọi người thầy thuốc, mọi người dân ở nước ta đều dùng con ong mật giống nội địa (Apis cerana) để trị bệnh - giống ong mà khắp nước ta nơi nào cũng có người nuôi? Và vì sao Giáo sư không dùng nó để thử nghiệm để may ra có tìm hiểu được gì thêm cho phương pháp điều trị này không, lại tiêu phí bao nhiêu tiền bạc, công sức để nghiên cứu một loài ong xa lạ xưa nay chưa ai từng nghe tên. Lại phải là những con ong từ 15 đến 40 ngày tuổi, KHỎE MẠNH, KHÔNG CÓ BỆNH - (thật là sự tinh tế của một vị Giáo sư - Người dân ít học như chúng tôi cứ nghĩ đã khỏe mạnh là không có bệnh chứ). Lại nữa bằng cách nào Giáo sư phân biệt được con ong thợ 15 ngày tuổi vói con ong thợ 14 ngày tuổi, cũng như phân biệt con ong 40 ngày tuổi với 41 ngày tuổi? Thật là điều “thông thái” của một vị Giáo sư Việt nam! Phải chăng là một vị Giáo sư, phải nghiên cứu cái gì có ở nước ngoài, phải tìm hiểu cái gì thật khó khăn mói xứng đáng danh xưng Giáo sư, phải không ngài?
Là một người dân Việt nam, chúng ta ai cũng nghe, cũng biết dân tộc ta là một dân tộc Anh hùng, một tinh thần quật khởi phi thường! Các bạn hãy thử điểm lại xem, có dân tộc nào, quốc gia nào trên thế giới như dân tộc ta bị hơn 2000 năm Bắc thuộc, hơn 80 năm Pháp thuộc mà không bị đồng hóa, không bị diệt vong lại vẫn tồn tại và phát triển như ngày hôm nay?
Nhưng dù sao, cho đến nay, nước ta vẫn còn là một nước nhược tiểu, một nước nghèo! Không nhỏ yếu sao được, không đói nghèo sao được khi mà một đất nước dưới ách nô lệ hết Tàu rồi đếnTây hơn 2000 năm! Lại chiến tranh triền miên ngót mấy chục năm! Những gì dân tộc ta có đươc như ngày nay là do trí thông minh, lòng quả cảm của ông cha ta đã chắt lọc, đã bắt chước, đã chỉnh sửa, đã học hỏi, những cái hay cái đẹp của người làm của mình. Chỉ ngay trong việc chữa bệnh nếu không được học hỏi ở nước người thì làm sao các Bác sĩ nước ta giải phẫu, điều trị hàng trăm thứ bệnh như ngày nay? Những cái gì ta học hỏi ta áp dụng ấy, có cần sự nghiên cứu sự kiểm chứng. sự thí nghiệm lại bằng những nhà chuyên môn kém cỏi hơn họ, lại thiếu phương tiện hơn họ không? Vậy thì vì cớ gì phương pháp trị bệnh bằng NỌC ONG MẬT lại không được chấp nhận? Ở Liên xô - một nước có trình độ khoa học vào hạng nhứt nhì trên thế giói Năm 1957 (cách đây 58 năm), Hội đồng khoa học y học Bộ y tế đã thông qua bản Hướng dẫn tạm thời về sử dụng nọc ong bằng cách cho ong đốt để chữa một số bệnh. Thế mà nước ta cho đến nay vẫn còn đang thí nghiệm trên chuột! Thế rồi “quăng gánh giữa đường! Từ năm 1970 đền nay không nghe ai nhắc nhở đến việc này!
Nhân đây tôi xin ngỏ lời kêu gọi những người thầy thuốc, những ai đã trị bệnh theo phương pháp PHONG CHÂM “ hãy mạnh dạn trình bày những gì mình đã làm, đã trị những bệnh gì cho những ai, kết quả ra sao (chỉ cần nêu một vài ngừoi có bệnh đặc biệt, hoặc người có tên tuổi, được nhiều người biết đến (việc này phải được sự đồng ý của họ) đế gây tiếng vang, để tạo niềm tin cho nhiều người khác) Với những bệnh nhân đã được chữa khỏi những bệnh ngặt nghèo nhờ phương pháp này. Tôi tin rằng: Chỉ tại Thành phố Hồ Chí Minh thôi cũng có đến hàng vạn người, hãy nhắn tin, hãy truyền báo qua Facebook… để gây nên “cơn sốt chữa bệnh” bằng nọc ong như ở Trung quốc vậy.
Tôi cũng không quên kêu gọi những người thầy thuốc tri bệnh theo cách này, không nên vì hám lợi muốn giành cách trị bệnh cho riêng mình bằng cách nêu lên những vấn đề khó khăn như anh chàng Wang ở Trung quốc: Làm gì có chuyện nắn bóp để ngòi ong lòi ra ngoài rồi mới chích được (quả là một anh chàng “Đại bịp”). Kim chích của con ong luôn luôn ở trong tư thế sẵn sàng như đạn đã lên nòng - Cứ bóp cò là nổ. Các bạn há chẳng thấy nhiều khi ta chạy xe hay đang đi trên đường chắng may bị con ong mật đang bay chạm vào mặt là ta bị chích ngay, lúc ấy ai mà nắn, bóp? Thậm chí theo tôi thấy nó chích còn nhanh hơn động tác bóp cò nữa. Vì khi ta đưa đít con ong chỉ gần sát da thôi là nó đã chích ngay như cảm ứng của chiếc điện thoại cảm ứng vậy. Và cũng chính vì lý do này mà những người thành thạo trong việc cho ong chích, chích ít đau hơn những người chưa quen.Với người thành thạo họ chỉ đưa đít con ong chạm nhẹ vào da, khi chúng chich, phần ngòi còn lộ hẳn ở ngoài, còn với những người còn vụng về, sợ con ong sẩy hoặc không chích nên đè mạnh vào, vết châm sâu hơn, tất nhiên sẽ đau hơn!
Anh ta còn bảo rằng con ong của anh ta phải nhập từ Ấn độ! Thật buồn cười! Tất cả loài ong Apis Cerana này đều phát tích từ Ân độ! (Loài ong Apis melliphica phát tích từ vùng Địa trung hải). Tại sao lại như vậy? Vì trong thời kỳ băng hà - Trái đất tràn ngập băng giá, muôn loài gần như bị tiêu diệt, trong đó có loài ong. Ở châu Á, vói dãy núi Hy mã lap sơn, có độ cao trên 8000m nước không ngập đến nên một số loài ong này còn sống sót và phát triển tràn ngập khắp các nước Á châu và sang một phần lãnh thổ nước Nga. (Giống ong ngoại - Apis melliphica phát tích từ vùng Địa trung hải vì nơi đây có nhiều biển rộng, nước nhiều, giữ cho khí hậu tương đối ấm áp, không đóng thành băng). Ở Trung quốc ngày nay, bên cạnh giống Apis melliphica còn biết bao nhiêu người nuôi ong mật Apis Cerana. Có nơi còn gọi là giống Apis Indica (Ong Ấn độ) thì việc gì phải nhập từ Ấn độ về? Quả là một anh chàng khoác lác, đưa toàn chuyện khó để lòe người. Chẳng những thế, anh ta còn nói rằng: muốn hoc được nghề này phải tốn thời gian là 2 năm!
Người Việt nam chúng ta ai cũng biết dân tộc Trung hoa là một dân tộc có nhiều mưu sâu, trí hiểm. Từ thời Xuân thu chiến quốc Lã bất Vi đã lập mưu BUÔN VUA BÁN CHÚA - tìm cách tráo gả nàng hầu của mình đã có thai cho Thái tử nước Tần để rồi sinh ra Doanh Chính – Đó là Tần Thủy Hoàng - Một vị vua hung bạo tàn ác nhất trong các vị Đế vương từ trước đến nay. Cũng từ thời ấy - cách nay hàng ngàn năm - Vệ Ưởng (Thương Ưởng) nước Tần đã đưa ra kế sách “Ngũ gia liên báo” thật khắc nghiệt đế truy bắt tội phạm - người chứa chấp sẽ bị tội như phạm nhân. Để rồi “Gậy ông đập lưng ông”. Khi bị thất sùng, trốn chạy nước Tần, vào ẩn nấp nhà dân, sợ bị liên lụy, dân tố cáo. Thế là bị “Tứ mã phanh thây”. Thời Ngô Việt tranh hùng. vua nước Việt đã theo kế của Phạm Lải: dùng lúa tốt, đem luộc chín, làm cống phẩm dâng nạp nước Ngô. Ngô phù Sai, thấy lúa to, đẹp. truyền dân chúng làm giống đem gieo. lúa không mọc, mất mùa làm dân nghèo nước yếu. (...)
Với tôi, bất kỳ người bình thường nào: nghe được, đọc được, cầm nắm được… chỉ cần HAI PHÚT là tôi có thể chỉ cho ho làm được! Nếu ai chưa tin, hãy chờ tôi trình chiếu đoan Video trình diễn của những người tôi đã hướng dẫn họ tự chữa bệnh cho mình thì rõ. Rất dễ dàng! Nam, phụ, lão, ấu (bình thường) đều làm được!
Nhấn vào đây để về trang: Ba Liêm "luận" về con ong mật
Nhấn vào đây để về trang chính: Ba Liêm nuôi ong mật
Việt Linh: Thông tin nông nghiệp, nuôi trồng thủy sản, nuôi trồng, kỹ thuật, chế biến, nông sản, trồng trọt, chăn nuôi, thị trường, nuôi tôm, nuôi cá, gia súc, gia cầm, việc làm, việc làm thủy sản, việc làm nông nghiệp, tuyển dụng, tìm việc, mua bán, vật tư thiết bị, môi trường, phân bón, thuốc bảo bệ thực vật, thuốc trừ sâu, thức ăn thủy sản, thức ăn chăn nuôi, cây ăn quả, cây công nghiệp, cây hoa màu, cây lương thực, cây hoa cảnh, cây thuốc, dược liệu, sinh vật cảnh, phong lan, nông thôn, nông dân, giải trí. All of aquaculture, agriculture, seafood and aquarium: technology, market, services, information and news.